Lá Thư Lửa
Tặng Hồ Duy Cường.
Tôi đã thức bao đêm rồi để viết
Mà lời thơ cứ lỡ dở không thành
Nhưng dù sao tôi cũng trả lời anh
Chuyện thành phố Sài Gòn giờ đẹp lắm.
Từ anh đi giảng đường thành hoang vắng
Những chiều mưa bay ướt cả hành lang
Cây đa già trước cổng gãy điêu tàn
Bờ gai kẽm quanh năm còn giăng mắc.
Suốt ngày đêm có đồn canh lính gác
Mà trường ta biểu ngữ vẫn trương cao
Cô sinh viên chăm chỉ học hôm nào
Tôi gặp lại một lần bên góc chợ
Cô mặc áo bà ba tay xách giỏ
Giỏ truyền đơn bên dưới có bom xăng.
Tôi làm sao kể hết chuyện hiên ngang
Giữa thành phố trong những ngày rực lửa
Anh còn nhớ con đường ngày anh ở
Mới hôm nào xe Mỹ cháy thành tro
Giữa hiểm nguy còn nghe tiếng reo hò
Giữa súng đạn vẫn một lòng tiến bước.
Anh tưởng tượng nhưng làm sao thấy được
Lúc bạn bè bị bắt, bị còng tay
Đồng đội ta nhào đến đánh giải vây
Nhờ cưa sắt đồng bào cưa để thoát.
Đêm khuya khoắt còn trong phòng ấn loát
Gởi niềm tin theo từng cánh truyền đơn
Tay bom xăng đóng chặt nút căm hờn
Ngày mai nhốt quân thù trong biển lửa.
Lửa ngùn ngụt thù xâm lăng chất chứa
Lửa trời hồng ta thấy rõ tương lai
Lửa đốt tan tham vọng Ngũ Giác Đài
Lửa rực sáng việt Nam ngày chiến thắng.
Nguyễn Kim Ngân – 1970.