Khao Khát

Nắng mái tranh giòn như tóc xoắn
Bàn ghế cong lên đợi gió lùa
Núi xa từng vạt đêm còn cháy
Khuya tìm giọt nước tiếng thùng khua.

Gió qua đồi cát mang theo lửa
Những trẻ xóm chài tóc đỏ hoe
Thị trấn nhiều đêm ra biển ngủ
Mặt đất đâu đâu cũng kiến bò.

Tháng Tám đất trời như nín thở
Tất tả người, rơm rạ hỏi xong chưa
Mây đen biển sớm mai rền sấm nổ
Treo trên đầu cơn giận dữ chờ mưa.

Hình ảnh Nhà thơ Nguyễn Kim Ngân trong cuộc sống thường ngày. Ảnh chụp năm 2014.

Rồi mưa, mưa trả thù cái nắng
Mưa tối đường chim không lối bay
Mưa bào núi, cuốn đồng mưa quạnh vắng
Mưa cho thèm chút nắng để xanh cây.

Và gió, gió bao vây muôn hướng
Gió siết ngôi nhà, luồn dưới bàn chân
Gió tuốt lá lìa cành, cây bật rễ
Gió buốt tim người qua từng lỗ chân lông.

Miền Trung khốn khó, miền mưa gió
Nên nỗi lòng ai cũng ngập tràn
Thèm chút xuân hiền, thu trước ngõ
Một chút sương trong, chút dịu dàng.
                  Nguyễn Kim Ngân – 1999.

Bài thơ này được đăng trên các Báo với tên ban đầu là Miền Trung. Khi chọn in trong Tập thơ Sông chảy Bên trời năm 2007 thì bài thơ này có tên Khao Khát.