Còn Một Đêm Nay

Ngày mai mình lại ra đi
Tóc tang quê mẹ còn ghi tủi hờn
Đường xưa lá phủ cô đơn
Hoàng hôn vắng ngắt chập chờn bóng đêm
Về thăm chỉ thấy buồn thêm
Từng nền đất cũ thời êm ấm nào
Rồi đây đời sẽ ra sao
Nghe thời gian đổ, lòng xao xuyến lòng


Người thương thôi tắt chờ trông
Người thương rồi sẽ sang sông lạnh lùng
Buồn chi kiếp sống mịt mùng
Đời mình lữ khách mông lung bến bờ
Trách chi tình lắm hững hờ
Đời mình là những bài thơ lệ tràn
Áo người bay trắng không gian
Bao nhiêu mộng ước đành tan vỡ rồi
Cho tôi về với hồn tôi
Những đêm mưa gió hay ngồi buồn thương.

     Nguyễn Kim Ngân – 1968.