Theo Bóng Sương Mù
Theo mưa ta ngã xuống
Theo gió ta đứng dậy
Theo người say ta đi nghiêng ngã
Theo cung đàn, ôm mặt nhớ người xưa
Theo nỗi buồn ta về vườn hoang
Nhớ tiếng mưa
Tiếng mưa đêm xuống bẹ cau, tàu chuối
Mưa xuống đời góa phụ
Mưa xuống những ngôi nhà không có đàn ông
Tiếng khóc, tiếng súng xa và tiếng mưa giông
Đã hòa trong sữa mẹ
Ta uống nỗi buồn từ thuở biết mồ côi
Tiếng võng buồn như vắt kiệt mồ hôi
Lòng ta buồn, nhà ta buồn
Nhưng đời sao rất vui
Ngày quá xanh, nắng vàng trong như lọc
Theo tiếng chim ta đi suốt cánh đồng
Theo bóng cá ta đi suốt dòng sông
Rồi mái tóc buông xuống bao giờ
Trôi chảy trên vai em áo lụa
Khi mặt trời nghiêng qua giọt sương
Nhớ dáng em làm hào quang cây lúa
Khi hai bờ sông xa
Tiếng trống trường cứ chia làm hai nửa
Nửa rõ phương ta, nửa gió bạt phương nào
Khi con đò đi trong sương mù
Sông chậm lại mà em thì vội vã
Xuống đò rồi mình em lẫn vào sương
Để giờ đây, lòng ta
Còn mênh mông với bãi cát rừng dương
Còn áo trắng, còn đi, còn tiếng trống
Nhưng lòng ta không bao giờ ân hận
Sao ngày xưa ta không theo ai
Tự do của em là những ngả rẽ phôi phai
Tự do của ta là thủy chung dừng lại
Để trọn đời ta không bận lòng ái ngại
Rằng ta là kẻ si tình từng mê mải theo em.
Nguyễn Kim Ngân – 2005.