Mùa Xuân Cuối Cùng

Đêm nay đông đã tàn rồi
Gió mưa cũng đã im lời thở than
Bến bờ lạnh buốt sương tan
Dấu chân đã cạn đôi hàng lệ xưa
Đâu đây những thoảng hương thừa
Đã thành hơi thở buồn đưa qua hồn
Chân về lạnh cả trời không
Lòng ta phai hết máu hồng rồi em


Đắm mê ngày tháng êm đềm
Giờ ta rách nát, giờ em đọa đày
Ngày nào yêu đến ngất ngây
Bây giờ thù hận ngập đầy lòng ta
Trong em bạo tính không ngờ
Ta ngơ ngác trước bến bờ mông mênh
Trong em, mầm mống bội tình
Trong ta với những bất bình thường xuyên
Hết rồi cao thượng dịu hiền
Mùa xuân vĩnh biệt, chiều nghiêng cúi đầu.
                                                                       

     Nguyễn Kim Ngân – 1972.