Chiếc Còng Sắt
Tặng Trần Văn Long, Nguyễn Thanh Tòng và Nguyễn Tuấn Kiệt.
Chiếc xe cuối qua Pháp đình 1 nhục nhã
Tôi vẫy tay vùng tối chập chờn buông
Đêm tối rồi và họng súng cũng đen
Chiếc còng sắt hai khoen ngời ánh bạc
Một khoen của quân ngoại bang gian ác
Còn một khoen “chính nghĩa” đã tặng anh
Ánh đèn đường rũ úa lá me xanh
Anh đưa cánh tay lên cười ngạo nghễ
Nhưng bọn tôi có nhiều người rớm lệ
Mím chặt môi: “Quân tàn bạo vô nhân”.
Anh nhờ người nhắn lại với tôi rằng:
“Đừng cho biết, mẹ già anh sẽ khóc
Nếu có hỏi bảo anh còn đi học
Vẫn bình yên và đỗ đạt như xưa
Thôi giã từ các bạn giữa đêm mưa
Tôi đã nếm đủ mùi trong ngục thất…”
… Tôi tiếc nhớ những ngày xưa đã mất
Những bữa ăn đếm từng bát cơm vơi
Những đêm nằm cùng hướng mắt xa vời
Gợi chuyện cũ hai thằng đều nhớ mẹ
Mình tưởng tượng một ngày vui vô kể
Ngày hòa bình đi bộ về quê hương
Hay cùng đi con-tàu-suốt đêm trường
Vui ca hát qua từng miền đất nhỏ
Mình xây lại quê nghèo bao đổ vỡ
Thôi tủi hờn cho vùng đất bỏ quên
Uống thời gian và mộng ước say mềm
Giờ bó gối nghe sóng dồi Côn Đảo 2
Tôi ở đây với lũ người trơ tráo
Không còn mơ, còn ước chuyện thanh bình
Thôi chỉ còn một giải pháp đao binh
Lấy xương máu nói với loài theo giặc.
1969.
1 Pháp đình: Tòa án Sài Gòn
2 Ba anh: Trần Văn Long (Năm Hiền), Nguyễn Thanh Tòng và Nguyễn Tuấn Kiệt trong phong trào HSSV bị kết án 3 năm tù Côn Đảo ở Chuồng Cọp.