Giấc Mơ Của Cát

Hơn bốn-mươi năm,
Đi qua mười ngôi trường,
Như giấc mộng.
Nhưng tiếng trống, tiếng kẻng hay tiếng chuông;
Bao giờ thôi xao động.

Niềm vui là mỗi khi vào lớp
Những buồn lo đời thường
Đều bỏ quên ngoài cửa.
Tôi như kẻ bắt đầu nhen ngọn lửa
Ngọn lửa tình người
Ngọn lửa đến tương lai.

Bục giảng thì không dài
Tương lai là vô tận
Cửa lớp dù không rộng
Mở ra đời mênh mông.

Tôi vẫn nghĩ học sinh là thiên thần
Lớp học, sân trường thiêng liêng như đất nước.
Tôi phải làm gì và làm sao có được
Dù chỉ là những hạt cát đáng tin yêu.

Nay xa trường, xa lớp nhớ biết bao
Tôi vẫn lắng nghe tiếng trống trường trầm bổng
Vẫn hình dung những khoảng trời cao rộng
Nơi ấy ngày ngày mầm xanh cứ vươn lên.

Nguyễn Kim Ngân.
     31-03-2015.