Hồn Áo Trắng

Xuân đi, đến mấy lần rồi không nhớ
Trong hồn ta đã tan tác ngày vui
Đã say mê, đã đắm đuối một thời
Giờ phai lối trở về đầy hối tiếc.

Chỉ còn đây tình quê hương bất diệt
Xin mang về để trả lại cỏ cây
Còn khơi chi những kỷ niệm nơi này
Tình đã chết theo buổi chiều buông xuống.

Như quê hương, những chuyến xe về muộn
Lần cô đơn qua mấy nhịp thời gian
Như đêm nào tàu chở nặng sương ngàn
Về đơn độc dưới đồng trăng mộng ảo.

Hồn ta ngập những ngày bay trắng áo.
Giờ thành mây về đậu tận hư vô.
Ta lạc tay ngã xuống giữa mơ hồ
Làm cầu gãy trên dòng sông tuyệt vọng.

Ngày tình yêu vỡ tan muôn hình bóng
Ngày quê hương còn đó quá lênh đênh
Người đi đi, ta ở lại một mình
Trọn một kiếp chỉ mơ ngày chiến thắng.

     Nguyễn Kim Ngân – 1969.