Gió Bấc

Vậy mà tôi vẫn nằm mê
Thấy thanh bình đến mình về quê hương
Hừng đông nức tiếng chim vườn
Lay tôi tỉnh giấc hoang đường suốt đêm.

Xế vầng trăng, khuất dáng em
Ngàn sương áo lụa lạnh thêm lá rừng
Tình sầu cổ thụ tựa lưng
Nghe thương nhớ đổ mấy từng mây xanh.

Trỗi hoài điệp khúc cũng đành
Thôi em đã chết trên cành khẳng khiu
Tàn đông gió bấc muôn chiều
Đã se tượng đá với nhiều vết thương.

Tôi giờ đánh mất thiên đường
Để qua một kiếp tầm thường cam tâm
Nuôi thù hằn suốt trăm năm
Bỏ quê nhà đến phố nằm thở than.

Hồn miên man tưởng trên ngàn
Tưởng đêm đen chuyến đò ngang đưa người
Bước đi nào cách xa xôi
Sao nghe đã đến trong tôi thật gần.

Nguyễn Kim Ngân – 1968.