Thương Nhớ Chiều Quê
Em bỏ miền quê ra phố ở
Có nhớ chiều đông những cánh cò
Bay ngược dòng đời thời áo trắng
Thấp thoáng vườn ai nhớ dáng xưa.
Chiều cuối xuân con cúm núm lẻ loi
Cứ giấu mình kêu vang trong ruộng lúa
Kêu như nuốt nỗi buồn vào hơi thở
Lúa đã vàng cúi hết buổi chiều rơi.
Người đi câu cứ rê dắt em ơi
Qua ngang miệng, ngang đầu con cá mẹ
Hoa súng nở mặt hồ soi lặng lẽ
Con mồi làm xao động mặt hồ sâu.
Về vườn xưa cứ thương nhớ hoa cau
Sau chiến tranh mẹ không trồng lại nữa
Cau kín ruột bao lần con trèo bửa
Sao chiều nay trống vắng nỗi lòng đau.
Ngôi nhà mình trống dột cả trước sau
Bữa cơm chiều một mình ngồi trên đất
Ăn không hết mẹ âm thầm đem cất
Có lẽ nào mẹ lại để phần con?
Nguyễn Kim Ngân – 2000.