Câu chuyện Âm Nhạc | #2: Mưa Lệ (Lam Phương)

“Buồn chất lên đầy bước chân giang hồ/ Bờ mắt rêu xanh màu nhung nhớ…”

   Một độ cuối năm, khí trời Saigon thật dễ chịu. Anh bạn cho tôi hay rằng bên quán sắp tổ chức một đêm nhạc mới, và đó đồng thời cũng là lời mời thân mật mà anh dành cho tôi. Rồi như thường lệ, anh gửi cho tôi hình ảnh chụp tấm áp-phích do chính chủ quán – một thanh niên còn khá trẻ, vẽ tay bằng phong cách đặc trưng của quán. Nhưng kỳ này, tôi phải mất một vài giây suy ngẫm thì mới đọc ra nội dung chủ đề của đêm nhạc; ấy chính là “Mưa lệ”.

Mưa Lệ - Lam Phương
Tấm áp-phích được chủ quán vẽ bằng tay như thường lệ.

   Anh bạn tôi không phải là chủ quán, nhưng thường là người đứng sau sự thành công của các đêm nhạc nên cũng có thể gọi anh là “đạo diễn” cũng được. Lúc bấy giờ, tôi chưa từng nghe qua ca khúc “Mưa lệ” cho nên tự suy luận: “chắc là sến lắm đây; để tới đêm diễn ra, gặp nhau mình đùa vài câu chọc anh bạn cho vui…”

   “Mưa Lệ” là một nhạc phẩm được cố Nhạc sĩ Lam Phương sáng tác ở Paris. Nhưng lúc đó, sự hiểu biết của tôi về nhạc phẩm này rất mơ hồ. Cho nên khi MC vừa cất lời mở màn giới thiệu chương trình; bằng lối dẫn nhập lôi cuốn nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần hóm hỉnh… đại ý anh MC muốn hỏi khán giả rằng “quý vị có biết chủ đề đêm nay là gì không?”

Tự nghĩ mình là “khách quen” của quán, đặc biệt có lần còn ngồi chung chuyện trò với cả ê-kíp ngay sau khi hoàn thành một đêm nhạc trước đó; nên chờ khi có vài âm thanh ngượng ngùng nho nhỏ phát ra: “Mưa Lệ” thì tôi cũng hòa theo bằng tên một ca khúc cũng có từ “Mưa” khá thịnh hành vào thời điểm đó, ấy chính là “Em gái mưa” của nữ ca sĩ Hương Tràm.

Cùng anh bạn Lê Tình tại quán Văn Tp.HCM.

Nếu từ “Sến” được hiểu đúng bản chất, mang ý nghĩa “ủy mị, sướt mướt…” thì tôi đã lầm! “Mưa Lệ” không sến. 

   “Mưa lệ” trữ tình và hoài niệm ngay câu hát đầu tiên: “Lệ mãi thương về cố hương xa vời/ Lệ nhớ mong ai mờ trang giấy”

   “Mưa lệ” đẫm triết lý: “Lệ đã âm thầm khóc đêm không nhà/ Lệ thiếu tơ duyên thành mưa đá”

   “Mưa lệ” phong trần lãng tử: “Buồn chất lên đầy bước chân giang hồ/ Bờ mắt rêu xanh màu nhung nhớ…”

Như một sự tạ lỗi muộn màng cho phát ngôn kém duyên năm xưa!

Bài trước: Câu chuyện Âm Nhạc | #1: Chuyện Domino

One Comment