Đô đốc Hoa Hùng

Hoa Hùng người ở Quan Tây, là võ tướng dưới trướng Đổng Trác. Lúc xuất hiện trong bộ tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa thì Hoa Hùng giữ chức Kiêu kỵ Hiệu úy.

Xuất hiện: Khi liên minh mười tám lộ chư hầu chống Đổng Trác vừa hình thành, Trường sa Thái thú Tôn Kiên xin lĩnh quân đánh ải Dĩ Thủy Quan – một trong những nơi trọng yếu trước khi tiến vào kinh thành Lạc Dương đang bị quyền thần Đổng Trác khống chế thao túng. Đổng Trác tính sai Ôn hầu Lã Bố, nhưng lúc đó có người bước ra nói to lên: “Cắt tiết gà cần gì phải dùng đến dao mổ trâu! Không phải phiền đến Lã Ôn Hầu, tôi xin ra chém hết đầu chúng nó, dễ như lấy đồ ở trong túi”. Đổng Trác nhìn xem thì người ấy thân cao chín thước, mình hổ lưng lang, đầu báo tay vượn, là người Quan Tây, họ Hoa tên Hùng. Đổng Trác nghe xong lấy làm vui mừng, phong ngay cho Hoa Hùng làm Kiêu kỵ Hiệu úy đem năm vạn quân tức tốc ra Dĩ Thủy quan nghênh địch.

Chém Pháo Trung: Trong mười tám lộ chư hầu, có Pháo Tín là tướng ở Tế Bắc ganh tị Tôn Kiên, sợ Tôn Kiên lập công to nên ngầm sai em là Pháo Trung đem quân lẻn đường tắt đến Dĩ Thủy quan khiêu chiến. Pháo Trung trông thấy Hoa Hùng to lớn oai phong, chưa kịp giao chiến đã quay đầu bỏ chạy liền bị Hoa Hùng phóng ngựa chém một đao, cắt đầu sai người đem về dâng Đổng Trác báo công. Đổng Trác vui mừng hớn hở, thăng cho Hoa Hùng làm Đô đốc. 

Hoa Hùng
Hoa Hùng.

Giết Tổ Mậu: Tôn Kiên kéo quân đến Dĩ Thủy đánh phá đã lâu mà vẫn chưa hạ được quan ải. Bấy giờ trong quân Tôn Kiên đã cạn lương mà người giữ trọng trách cung ứng lương thảo là Viên Thuật nghe lời dèm pha, không chịu cấp lương khiến cho quân Giang Đông của Tôn Kiên sinh biến loạn. Đô đốc Hoa Hùng bắt được tin ấy, biết thời cơ đã đến nên đem hai cánh quân tập kích trước sau trại Tôn Kiên. Quân Tôn Kiên đang đêm bị tấn công bất ngờ nên hỗn loạn chống cự không nổi, duy chỉ có Tổ Mậu theo Tôn Kiên phá vòng vây thoát ra. Đương chạy, bỗng đâu gặp phải cánh quân của Hoa Hùng từ mặt sau kéo lên. Tôn Kiên liền giương cung bắn luôn hai phát nhưng Hoa Hùng đều tránh được; Kiên tức lắm, giương cung toan bắn một phát nữa nhưng do kéo quá sức làm cho cung bị gãy, đành phải vứt bỏ cung tên, tế ngựa chạy gấp. Tổ Mậu thấy tình thế nguy cấp nên đề nghị Tôn Kiên đổi mũ cho nhau rồi hai người chia hai đường mà chạy. Đô đốc Hoa Hùng theo sau, cứ trông cái mũ có chóp đỏ mà đuổi. Tổ Mậu chạy cùng đường gặp một ngôi nhà hoang, bèn tháo mũ ra treo vào một cái cột nhà cháy dở rồi trốn vào rừng rậm núp yên một chỗ. 

Dưới bóng trăng thấp thoáng, quân Hoa Hùng trông thấy cái mũ chóp đỏ ở chỗ nhà cháy đằng xa thì vây bọc tứ phía rồi bắn tên xối xả. Sau khi nhận ra bị lừa thì cũng là lúc Tổ Mậu ở trong rừng xông ra, hai tay múa đôi đao chực chém Hoa Hùng. Đô đốc Hoa Hùng thét to một tiếng, vung đòn đại đao chém Mậu lăn ngay ra đất.

Chém Du Thiệp, Phan Phụng: Một hôm, minh chủ Viên Thiệu đang hội họp cùng các chư hầu để tìm kế đánh Đổng Trác; thì Đô đốc Hoa Hùng kéo quân thiết kỵ đến tận cửa trại liên minh. Hoa Hùng đem cái mũ chóp đỏ của Thái thú Trường sa Tôn Kiên cắm lên một ngọn sào, rồi thúc quân hò reo, thách đánh. Trong lúc Viên Thiệu còn đang bối rối thì từ sau lưng Viên Thuật có một người lực lưỡng tên là Du Thiệp bước ra, xin đánh; Viên Thiệu vui mừng ưng thuận cho đi. Được một lát, có người về báo “Thiệp đánh nhau với Hoa Hùng được ba hiệp, bị Hùng chém chết rồi!” Các tướng cả sợ.

Thứ sử Ký châu Hàn Phức – thủ lĩnh của một trong mười tám lộ chư hầu, bước ra nói: “Tôi có Thượng tướng Phan Phụng có thể chém được Hoa Hùng.” Viên Thiệu lại mừng, sai Phan Phụng ra đánh. Thượng tướng Phan Phụng tay cầm một cái búa to, lên ngựa, ra được một lát, lại bị Hoa Hùng chém chết.

Đô đốc Hoa Hùng.
Đô đốc Hoa Hùng.

Cái chết: Bị Quan Vũ chém chết.

 Chỉ trong một lần ra quân thách đánh, Đô đốc Hoa Hùng đã chém liền hai tướng Du Thiệp và Phan Phụng bên phe liên minh làm cho các chư hầu trở nên lo lắng, e sợ; còn Viên Thiệu chỉ biết than thở: “Tiếc thay! Danh tướng của ta là Nhan Lương, Văn Xú chưa đến. Giả sử được một trong hai người ấy ở đây thì có sợ gì Hoa Hùng.” Nói vừa dứt lời thì có một người “ thân cao chín thước, râu dài hai thước, mắt phượng mày tằm, mặt đỏ như gấc” đích thị Quan Vũ bước ra xin đánh. Trong khi các thủ lĩnh còn đang tỏ ra ngơ ngác thì Viên Thuật mắng lớn: “Thằng này là thằng nào mà dám nói khoác.” Nói rồi toan sai người đuổi Quan Vũ đi. Lúc này, duy chỉ có Tào Tháo thấy Quan Vũ dung mạo uy nghi mà can “Công Lộ hãy nguôi cơn giận. Người ấy đã nói mạnh thế, chắc là có dũng lực.” Nói rồi sai người rót chén rượu đưa tiễn. Quan Vũ khẳng khái đáp “Xin hãy để chén rượu đấy, tôi đi rồi về ngay!” 

Quan Vũ vác thanh long đao nhảy lên lưng ngựa. Được một lát thì chư hầu các lộ nghe tiếng người reo trống đánh ầm ĩ tựa hồ như trời long đất lở. Ai nấy đều thất kinh đang định sai lính ra xem thì đã nghe thấy tiếng nhạc ngựa nhong nhong trở về. Quan Vũ xách đầu Hoa Hùng ném uỵch xuống đất, chén rượu của Tào Tháo đưa tiễn lúc nãy vẫn còn nóng thơm.