Hãy Hát Đi Em

Hát đi em! Cho đêm thêm buồn,
Cho lá cứ lìa cành và con chim bay đi mãi.
Cho anh về cúi mặt dưới chân đồi
Cho hình bóng ngàn năm phải chết một buổi chiều
Để thấy nỗi đớn đau trên ngàn màu cây lá.

Sóng xua, vách vỗ năm tháng đứng lạnh lùng
Đâu đây núi non của một thời chung thủy
Đâu đây tiếng nói của một thuở trong xanh
Có ngàn ngày suối ngọt trổ hoa rừng.

Anh đợi em về mùa xuân thêu trên áo
Không nói được mà cứ nhìn giông bão
Em ơi có nhớ, có nhớ chút mặt trời
Nay đã quá xa rồi, lạnh ngắt
Mà khổ nỗi, lòng ta có bao giờ tắt.

Nguyễn Kim Ngân – 1980.