Một Thời Để Nhớ

Về đây sống với núi rừng
Nỗi đau trên đá, nỗi mừng trên cây
Nỗi vui thoáng ở đầu ngày
Nỗi buồn lại đến chất đầy đêm thâu.
Nhớ chăng giấc ngủ gọi nhau
Với đôi tay mỏi, mồ hôi mặn nồng
Nhớ nhau những lúc ra đồng
Nhớ nhau những lúc gánh gồng mà thôi.

Quá quen thuốc vấn trên môi
Áo quần bao cát, nón cời, dép râu.
Quá quen cơm ghé, canh rau
Nhà tranh vách lá đêm sâu không đèn.
Lạnh lùng khi gió đông sang
Thịt da bỏ ngõ chiếu chăn rụng rời.

   Nguyễn Kim Ngân – 1981.